Hồi 11 Rời khỏi hoang đảo
Cả bọn vừa cãi nhau, vừa réo chửi Triệu Mẫn om sòm, quên béng cả Thù Nhi nằm một đống dưới đất.
Nghĩ dù sao cũng mang danh vợ chồng hờ, lại sợ cô ta thành ma cũng không tha cho Chu Chỉ Nhược, tôi bèn đắp một ngôi mộ sơ sài rồi lầm rầm khấn vái vài câu cho xong chuyện.
Tạ Tốn vì mất toi thanh đao quý, tức lồng lộn chửi Trương Vô Kỵ:
- Cũng chỉ tại mi dại gái, để con nha đầu đó xỏ mũi dẫn đi như dẫn bò mà không biết.
Trương Vô Kỵ cũng mất toi món bở tức mình vặc lại:
- Này, ông đừng tưởng là nghĩa phụ thì ngon nhớ, ông cũng ra cái quái gì, không có tôi giờ này ông tạch trên đống gạch từ đời tám hoánh rồi.
- Á à, đồ nghịch tử, ngươi nói với nghĩa phụ ngươi thế à?
- Tôi là giáo chủ của ông đấy nhớ, ông mà tinh tướng coi chừng tôi cắt lương hưu của ông cho ông toi luôn đấy.
- Hừ, ngươi tưởng ta thèm đống tiền giả đó hả? Ngươi thử cắt đi, ta sẽ xù luôn đống tiền mà cha mẹ ngươi gửi ta, xem ngươi làm gì được ta?
Trương Vô Kỵ nghe vậy thì cúi đầu lặng yên không nói gì, hồi lâu, hắn nói:
- Nghĩa phụ, là con sai rồi.
Tạ Tốn cũng xuống giọng, có lẽ vì sợ bị Trương Vô Kỵ đuổi cổ khỏi Minh Giáo cũng nên:
- Cũng tại nghĩa phụ nóng nảy.
Nghe hai cha con đạo đức giả ca bài cải lương như vậy, tôi tức mình xen vào:
- Thôi đi các bố, nếu không tìm ra đường về Trung Nguyên thì coi như hết đời cả lũ, ở đó mà giáo chủ với tiền thừa kế.
Tạ Tốn và Trương Vô Kỵ nghe vậy giật mình, nhưng bốn bề mênh mông biết đâu là bến là bờ, tôi đề nghị kết bè thì cả hai cha con lại lắc đầu quầy quậy:
- Nếu không có thuyền đàng hoàng thì tốt nhất cứ ở đảo, đi ra ngoài sóng to gió lớn thì chết cả lũ.
Tôi lại nhìn sang thấy Chu Chỉ Nhược cũng lắc đầu nói:
- Muội sợ bị say sóng lắm.
Chẳng biết làm sao với đám chết nhát này, tôi đành thở dài đi ra mỏm đá phía đông nhìn ra ngoài biển.
Tạ Tốn lại nói:
- Yên chí đi, trên đảo này mấy ngày nữa thế nào cũng có thuyền du lịch đi ngang qua, lúc đó chỉ cần xin họ đi ké thế nào chả được.
Tôi bĩu môi:
- Ông nói ngon như ăn óc chó, ông quên con bé Triệu Mẫn nói hòn đảo này đang bị triều đình cấm vận không cho qua lại vì sợ truyền dịch H5N1 hay sao? Ở đấy mà mơ thuyền nó đến nhớ, mà dù thuyền nó có đến mà không có tiền xì ra cho nó có mà nó đá thẳng xuống biển.
Tạ Tốn nghe tôi nói vậy thì chưng hửng:
- Giờ thì làm sao?
- Cầu giời chứ sao. Trước giờ mọi việc đều do con bé Tiểu Chiêu nó quản lý, tự nhiên bây giờ...
Vừa lúc đó, chúng tôi chợt thấy một con tàu lừ đừ đi vào đảo.
Tạ Tốn tuy không nhìn thấy gì nhưng nhẩy cẫng lên vì nghe thấy tiếng tàu:
- Có tàu rồi phải không.
- Tai ông thính hơn chó Becgiê.
* * *
Thì ra đó là thuyền của bọn buôn lậu, vì muốn trốn thuế và Hải Quan nên buộc phải rẽ vào hòn đảo này tạm trú.
Thấy thuyền, Trương Vô Kỵ mừng húm, nhưng trên người cả bọn chẳng có một xu dính túi, cuối cùng nhờ Chu Chỉ Nhược chạy ra năn nỉ cả bọn mới được lên tàu với điều kiện: Phải trở thành thuỷ thủ của tàu bọn chúng, đồng thời giúp chúng vận chuyển hàng lậu.
Trương Vô Kỵ gật đầu đồng ý rồi nói với tôi:
- Chú mày ra giúp họ đi.
- Tại sao lại là em? - tôi kêu lên.
- Vì tao là giáo chủ, đường đường giáo chủ của Minh Giáo rồi hoàng đế tương lai, ai lại đi làm cu ly bốc vác, người ta biết thì còn gì là thể diện nữa.
- Anh sĩ vừa thôi. - tôi kêu lên nhưng biết nói chuyện với tên họ Trương này chẳng khác đánh vào đá chỉ tổ đau tay nên nói tiếp:
- Thế còn cha nuôi anh thì sao?
- Mày cũng biết nói ông ấy là cha nuôi tao thì cũng như cha nuôi mày, có khi nào bắt cha làm việc không?
- Cha nuôi chứ có phải cha ruột đâu, phân công lao động rõ ràng rồi
- Mày đừng bắt chước thằng Chu Văn Quyền ấy ngứa hết cả loa. Mày có biết ông ý mù mắt không? Lỡ ném hàng của bọn nó xuống biển thì nó điên lên đá bọn mình xuống biển thì toi.
Tôi lặng người hồi lâu, biết chẳng có hy vọng gì nữa, chẳng lẽ lại bắt nàng Chu Chỉ Nhược xinh như hoa như ngọc kia đi bốc vác cùng tôi, dù Trương Vô Kỵ nói tôi cũng sẽ gạt phăng đi.
Nhưng tôi đã phạm phải một sai lầm, chao ôi, trong lúc tôi cầy như trâu làm việc cho bọn bán hàng lậu thì Trương Vô Kỵ lợi dụng cơ hội đó xáp lại gần tán tỉnh Chu Chỉ Nhược.
Trời ơi, tôi đã đoán thầm tên này vì bỏ lỡ cơ hội đào mỏ Triệu Mẫn nên quyết định quay lại với nàng Chu Chỉ Nhược ngây thơ, dễ dụ.
Mà hắn nào có sát gái gì cho cam, mười câu hắn nói có đến chín câu ăn cướp bản quyền từ truyện Quỳnh Dao ra, nghe mà lộn hết cả tiết, chỉ tội nghiệp Chu Chỉ Nhược làm sao biết được những điều đó, cứ nghe Trương Vô Kỵ bốc phét là cười đến tít hết cả mắt.
Hỡi ôi, sự tình đã đến nước này thì tôi còn ở lại làm gì? Trong trái tim nàng không có tôi, chi bằng để cho nàng theo Trương Vô Kỵ ít ra nàng cũng hạnh phúc.
Nghĩ vậy khi tàu cập bến tôi không đi theo Trương Vô Kỵ lên bờ mà quyết định cùng bọn người đó đi buôn lậu một chuyến hy vọng đổi đời. Nhưng có nằm mơ tôi cũng không ngờ đây lại là một sai lầm lớn nhất khó lòng cứu vãn trong cuộc đời tôi.
Nhưng người tính không bằng trời tình, tàu vừa ra khơi đã bị sai nha tóm gọn, tình ngay lý gian, kết quả là tôi chưa kịp sơ múi gì đã phải bóc hơn nửa cuốn lịch oan uổng.
Nằm trong nhà lao mà tôi lo ngay ngáy, không biết giờ đây nàng Chu Chỉ Nhược ngây thơ của tôi đã bị tên lưu manh Trương Vô Kỵ đưa vào thế trận nào rồi.