Hồi 12 - Đám cưới bị phá đám
Sau khi ra tù, tôi lang thang chẳng biết đi về đâu, cuối cùng bèn quyết định quay về Minh Giáo.
Lúc đến nơi, tôi thấy khắp nơi đèn hoa treo rực rỡ, ảnh của Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược treo khắp nơi tôi ngạc nhiên hỏi một người:
- Đại ca, ở đây có đại nhạc hội hay sao? Mà sao toàn thấy treo poster của Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược thế? Hai người đó trở thành ngôi sao rồi hả?
Tên đó trợn mắt nhìn tôi:
- Huynh vừa ở sao Hỏa xuống chắc? Chuyện Trương giáo chủ cưới Chu chưởng môn của phái Nga My đã lan truyền khắp giang hồ, ai ai không biết.
Thấy gã cười khẩy, tôi ngứa mắt bỏ vào bên trong.
Vừa vào đến cổng tôi đã bị hai gã to con chặn lại:
- Đứng lại, phải có vé mới được vào cửa.
- Đi ăn đám cưới mà cũng phải mua vé ư? Đám cưới kiểu Úc à?
- Đám cưới kiểu gi không biết, chỉ biết đây là lệnh của Trương giáo chủ, trăm năm mới có dịp này, ngươi giỏi thì đi mà cự nự với giáo chủ.
Thầm rủa Trương Vô Kỵ là đồ ăn thịt nhai sạch cả xương, lòng tham vô đáy, tôi lại lúng túng, vừa ra tù như tôi thì kiếm đâu ra tiền vào đám cưới quái đản này.
May thay lúc đó, Phạm Dao hữu sứ đi tới, thấy tôi bèn bảo lãnh cho vào.
Nghe tôi ngạc nhiên hỏi vì sao đám cưới này diễn ra, Phạm Dao cười nói:
- Chú mày không biết rồi, sau khi về đến đất liền, Kim Mao Sư Vương bị thất tung, sau đó, Chu cô nương rơi vào tay bọn Cái Bang, cũng may giáo chủ chúng ta anh dũng vô song, thần công cái thế cuối cùng đã cứu được cô nương ấy, Chu cô nương cảm kích ân tình, đồng ý nhận lời lấy giáo chủ chúng ta.
Nghe vậy tôi không khỏi ngạc nhiên, Trương Vô Kỵ mà có bản lĩnh lớn đến như vậy ư? Chuyện vọng tưởng, có khi hắn hối lộ đám Cái bang, cố tình bày ra vở kịch này để lấy le với người đẹp, tôi lạ gì.
Lúc chúng tôi vào bên trong, đại sảnh đã đầy ắp người nhưng ai nấy đều im phăng phắc.
Trong đại sảnh, Triệu Mẫn đang đứng sừng sững ở đó.
Tôi than thầm không hay: "Toi rồi, nếu con trời đánh này mà biết mình thả nó trôi biển có khi nó băm xác mình cũng nên."
Nhưng Triệu Mẫn chẳng liếc tôi đến nửa cái, thị chỉ nhìn chăm chăm vào Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược:
- Sao rồi Trương giáo chủ, điều thứ hai tôi yêu cầu này, huynh có đồng ý không?
- Tôi ... - Trương Vô Kỵ lúng túng.
Triệu Mẫn lại cười nhạt sau đó thoáng đưa ra một vật lấp lánh vàng.
Trương Vô Kỵ vừa nhìn thấy vật đó biến sắc mặt nói:
- Là tóc của nghĩa phụ, sao cô nương lại có?
Tôi thầm chửi Trương Vô Kỵ là chúa dóc tổ, rõ ràng tôi nhìn thấy là một dây chuyền vàng ròng, vậy mà hắn dám nói là tóc của Tạ Tốn, bố láo đến thế là cùng.
Triệu Mẫn chỉ cười nhạt không nói gì rồi lặng lẽ bước ra cửa.
Trương Vô Kỵ vội vàng chạy hộc tốc đuổi theo.
Chu Chỉ Nhược hét lớn rồi lảo đảo ngã xuống.
Tôi thấy vậy không kìm được chạy ra hét lớn:
- Triệu Mẫn, ngươi quá quắt lắm, sao lại phá hoại hôn lễ của người ta?
- Sở Lưu Manh, thì ra là ngươi. Thằng tinh tướng, để ta cho ngươi biết tay.
Nói rồi thị thanh như chớp rút một thanh kiếm đâm tới.
Tôi đang lúng túng không biết làm sao thì mũi kiếm dừng lại, Chu Chỉ Nhược thấy Triệu Mẫn ra tay với tôi thì lập tức phóng người xuống ngăn cản.
Không hiểu nàng dùng thủ pháp gì, Triệu Mẫn rú lên một tiếng rồi té phịch ra phía sau. Chu Chỉ Nhược thấy Triệu Mẫn phá hoại hôn lễ của mình thì đã tức đến tận cổ họng, lại thấy ả không coi ai ra gì, công nhiên đánh tôi thì tức giận, nên ra tay chẳng chút lưu tình.
Tôi thấy vậy mừng thầm, đoán rằng nàng đã học được võ công trong Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao rồi thì chỉ mong nàng dạy cho Triệu Mẫn một bài học cho chừa thói tinh vi.
Chu Chỉ Nhược sau khi đánh Triệu Mẫn văng vào góc nhà bèn thừa thế truy kích, nhưng trảo của nàng không đánh trúng Triệu Mẫn mà chỉ sượt qua vai ả.
Thì ra Trương Vô Kỵ thấy Triệu Mẫn lâm nguy, sợ mất toi sợi dây chuyền bèn vọt tới gạt chưởng của nàng sang một bên.
Chu Chỉ Nhược nói lớn:
- Huynh quyết định vì con cave này ra tay với muội ư?
- Chỉ Nhược hiểu cho ta....
Chu Chỉ Nhược chưa kịp nói gì thêm, Triệu Mẫn đã lặng lẽ đi ra ngoài. Trương Vô Kỵ vội vàng đuổi theo, ai ai cũng khâm phục tấm lòng hiếu nghĩa vì cha nuôi mà bỏ qua hôn lễ của hắn, riêng tôi lẩm bẩm: "Hiếu cái con khỉ, hiếu với sợi dây chuyền thì có."
Chu Chỉ Nhược thấy vậy hét lên một tiếng bi thảm rồi phóng vọt ra ngoài cửa.
Tôi vội vàng đuổi theo.
Lúc đến nơi, thấy nàng vừa chạy vừa khóc, tôi không khỏi xót xa:
- Chu cô nương, tội tình gì chứ, hạng người đó không xứng đáng đâu.
- Y phụ bạc tôi... - Chu Chỉ Nhược khóc òa lên.
"Đúng là đồ mít ướt, cao thủ gì mà động một tí là nhè."
Tôi an ủi:
- Trên đời này còn bao nhiêu người, tội gì cô phải đau khổ vì hắn? Biết đâu giờ này hắn còn bốc phét với Triệu Mẫn cá cược với nhau xem cô đau khổ thế nào cũng nên.
Khuyên giải hồi lâu, Chu Chỉ Nhược cũng nguôi nguôi nói:
- Đa tạ huynh. Ok. Hắn ăn chả em ăn nem, hắn đi theo Triệu Mẫn thì em cũng cưới chồng.
- Cô cưới chồng ư? Cưới ai?
- Xời ơi - Chu Chỉ Nhược bĩu môi - em xinh không kém hoa hậu, chân dài đến nách, má đỏ hây hây, nhìn thấy ai mà chả ngất ngây, lấy ai chả được.
- Thế thì lấy tôi đi.
- Lấy anh á? Thôi cho em xin, lấy anh về có mà nhe răng ra cho bố mẹ đếm à?
Nghe nàng nói vậy tôi cũng buồn rầu không biết nói gì hơn.
Nàng nói đúng, dù sao so với Trương Vô Kỵ hay bất cứ nhân vật nào trên giang hồ, tôi chỉ là một thằng mạt rệp, nuôi thân còn chưa nổi huống hồ lại vừa vào tù ra tội.
Tôi đánh trống lảng:
- Phải rồi, võ công lúc nãy cô nương sử dụng là gì vậy?
- Cửu âm bạch cốt trảo.
- Cửu âm bạch cốt trảo á? - Tôi rùng mình - hình như võ công này lấy đầu người để luyện công thì phải.
- Yên chí đi, sư phụ đã dạy em một lò luyện trảo cấp tốc rồi, em không phải lấy sọ người để luyện công đâu.
- Thế lấy cái gì?
- Lấy sọ dừa, lấy ngũ trảo xuyên thủng dừa, vừa luyện công vừa có nước dừa uống.
- Mẹ ơi, thế thì giun chui ống mật chết.
- Làm gì có chuyện em uống? - Chu Chỉ Nhược cười - em toàn cho Trương Vô Kỵ uống, tội nghiệp, cứ thấy nước là uống ừng ực, có biết quái gì đâu.
Thấy nàng có vẻ tươi hơn, tôi nói:
- Giờ đi đâu đây?
- Về Nga My.
- Về Nga My?
- Còn gì nữa, chả nhẽ để cho con Đinh Mẫn Quân cướp trên giàn mướp chiếc ghế sư tỷ ngon mơn mởn đấy à?